Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ.
Nghĩa là không đứng trên người khác. Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn.
Hôm đó trời mưa to vừa tạnh. Hắn cũng đang không cảm nhận được. Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì.
Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ. Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng. Có phải em đang muốn nói anh câm đi?
Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. - Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông.
Có lẽ mình nên im lặng. Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại. Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại.
Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế. Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách. Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở.
Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia. Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc. Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói.
Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Bác là bác rất không hài lòng. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn.
Giữa thẳng thắn và kiêng nể. Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu). Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh?