Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác. Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ.
Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế. Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào.
Em sẽ thôi là một sinh linh. Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình.
Tại sao mọi người lại ngủ được. Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác. Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi.
Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500. cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng.
Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Đã bảo chả thích viết đâu.
Hai bên dè chừng nhau. Tôi về, cũng đỡ in ít. Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ.
Và ông vội ngoảnh đi. Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì.
Hai chị em cùng phấn đấu. Hình như mắt tôi rơm rớm. Tôi muốn thử những cách khác.
Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh. Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước. Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn.