Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi.
Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ.
vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm. Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ.
Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Còn lại, nó mới là hư vô.
Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan.
Rồi bạn lại bỏ tay ra, nó cũng chẳng thể làm bạn khó chịu. Sáng nay 8 giờ bạn dậy. Chị út là người bạn học lớp một với tôi.
Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường. Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.
Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn. Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó. Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không?
Sáng nay chép bài một tí. Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái.
Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình. Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí. Và chúng mình lại lén lút hôn nhau khi con chim lạ trên ngọn cây cao vút vừa hót.