Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn. Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm. Hiếm người thấy đỏ mặt.
Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả. Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc. Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn.
Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét. Để tránh những hận thù. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó.
Để đỡ tình cờ lặp lại. Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.
Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Cũng như với cuộc đời này. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra.
Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết. Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột. Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình.
Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi.
Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Thế đã là tốt lắm rồi.
Đó là lúc mà trí tưởng tưởng phải lén lút sinh đẻ nơi xó tối của tiềm thức. Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi.
Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ. Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn.