Nhưng không sao cả, James đã quá chán nản trước tình trạng mỏi mệt triền miên của mình và anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì, miễn là có thể tạo ra những kết quả khá hơn - những kết quả mà anh đã nhìn thấy từ cuộc sống của Jones. Cậu ta cũng đã làm rất đúng. Lạ thay, hai ông bố cũng là một đôi bạn tri kỷ.
Và tệ hơn là sự khác biệt này đang mỗi ngày một rõ rệt hơn! Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó mà đã ba tháng kể từ ngày họ được nhận công việc mới. Đã đến lúc cần tìm đến Jones.
Rồi James lùi ra xa vài bước để đọc lại tất cả những gì anh đã viết lên tấm bảng trắng. Đó là chủ nhật đầu tiên sau một khoảng thời gian dài mà James không phải bận tâm lo nghĩ gì đến công việc của ngày thứ hai. Thật là tuyệt vời, bà nên tập họp chúng lại và viết thành sách!".
Công việc được giải quyết một cách trôi chảy, không khí làm việc trong bộ phận của anh ngày càng phấn khởi, chan hòa vui vẻ. Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình. - Tớ không muốn lặp lại tình huống lần trước, vì thế tớ chọn cách nói khác.
- Thưa ông, thật lòng tôi không hiểu ý ông muốn nói gì? Vì sao ông lại bảo ông mới là người đã gây ra mọi chuyện. Cậu đoán thử xem là chuyện gì nào? Nếu tớ làm thế thì đã tiết kiệm cho Jessica rất nhiều thời gian và công sức.
Tiếng chuông điện thoại reo vang chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của James. Thế nhưng tâm trạng vui vẻ của James chỉ tồn tại cho đến cuộc gặp gỡ với Josh vào ngày thứ tư. Lúc nào trông ông cũng thoải mái và hòa đồng với các nhân viên.
- Tớ cũng không hiểu vì sao cô ấy luôn là người giúp tớ nhận ra những khiếm khuyết trong công việc quản lý của mình. Sau khi tốt nghiệp, họ lại tiếp tục làm mọi người ngạc nhiên đến thú vị khi lập gia đình với hai chị em sinh đôi trong cùng một lễ cưới đôi. Thỉnh thoảng, anh đưa cả gia đình đi ăn tối và dạo phố đến khuya mới về.
Cảm xúc của anh lúc này rất khó tả. Tuy nhiên, tớ đã giao cho các nhân viên của mình một số công việc và họ cũng đã làm rất tốt. Jones hiểu James đang có ý cảm ơn sự giúp đỡ của mình khi cho anh hay rằng đã làm theo những gì anh chỉ dẫn.
Làm sao có thể thất bại được cơ chứ? Cuối cùng thì anh đã tìm ra cách làm việc thông minh hơn chứ không phải là chăm chỉ hơn. Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: "Thực tế là tôi đã không hề biết. Đã có rất nhiều lời than phiền của các đồng nghiệp cũng như của cấp trên, chủ yếu là về sự bận bịu thường xuyên và về tính khí cáu bẳn của James.
Thật ra, chính tôi mới là người gây ra những việc đó. Kể từ lúc bước vào phòng, anh luôn tránh nhìn James. Josh cảm thấy lo lắng vì e ngại sắp phải đón nhận những điều tồi tệ nhất.