Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào. Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác).
Cái nào không nhớ được thì cũng tốt. Chả là tôi có làm chân loăng quăng ở công ty gốm sứ mây tre đan của chị. Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng.
Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ. Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này. Ông ta đốt vì chúng bổ ích.
Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài.
Đừng lỡ nhiều là được. Chẳng có gì đáng bực cả. Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà.
Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly. Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ.
Thật ra, trong nó luôn có một sự cạnh tranh ngầm với tôi. Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng.
Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc. Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ. Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp.
Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Hắn cũng đang không cảm nhận được.
Lại đánh một canh bạc nữa. Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ.