Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây. Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng. Lải nhải cũng là chơi.
Hoàn toàn không ngái ngủ. Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống. Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau.
Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi. Tự do hay không là ở mình. Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào.
Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Thôi, bác đừng xuống. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú.
Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi.
Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ. Những cái tát của cát. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp.
Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Nên không ai có lỗi. Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương.
Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp. Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không. Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành.
Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Ông lão giật thót mình: Ấm! Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn.
Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn. Ăn xong lên giường nằm. Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội.