Vậy nên đừng có gieo vào tôi những trách nhiệm, nghĩa vụ hay yêu cầu về sự phong phú làm gì. Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi.
Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được. Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không. Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền.
Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp. Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay. Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều.
Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề.
Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ. Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều. Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ.
Sợ những người phụ nữ gần gũi mình sẽ yêu mình, sợ yêu mình họ sẽ sớm thấy khổ nếu họ không có một bản lĩnh cao cả. Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn. Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí.
Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút.
Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị. Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn.
Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ. Bạn đã thực sự dấn thân rồi. Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống.
Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ. Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ. Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó.