Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa. Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất.
Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc.
Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này. Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh.
Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá. Rồi về tủ để đồ mặc đồ. Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình.
Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Còn bao nhiêu cái để khám phá. - Xin ông bớt mỉa mai cho.
Rồi hắn biến đi đâu đó. Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái.
Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.
Và xã hội nó đâm ra thế này. Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay. Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây.
Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên. Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng.
Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm.