Tôi nói vậy vì tôi đã được kinh nghiệm. Tôi đã dùng phưng pháp đó tám năm. Cách đó sẽ giúp bạn tập được thói quen nghỉ ngơi trong khi làm việc.
Thôi đi, đã kéo dài quá rồi". Suốt đời tôi chỉ tìm cách làm vui lòng mọi người". Phòng nghiên cứu của hãng General Motors đã tốn mỗi năm hàng triệu Mỹ kim, rán kiếm xem tại sao một tia lửa lòe trong máy lại làm cho hơi xăng nổ và xe chạy: nhưng kiếm không ra.
Khi tôi bắt tay vào việc ở Crystal City thì những trở lực bất ngờ mới hiện ra. Ông ngồi trên miếng gỗ có bốn bánh xe, còn tay thì chống hai khúc cây nhỏ để đẩy. Nhưng mỗi vấn để đưa ra, phải quyết định rồi mới qua vấn đề khác.
Nhờ vậy, ông có thể làm việc đến nửa đêm. Còn nếu bạn không có tài sản, ngoài số lương ra không có chi đảm bảo cả, xin bạn nhớ kỹ lời này nó quan trọng như đời sống của bạn vậy: Đừng, đừng bao giờ thấy công ty cho vay nào quảng cáo trên báo mà lại hỏi vay ngay. Trách chi hết thảy chúng ta dù sang hèn, giàu nghèo, đều phải phàn nàn rằng chính những kẻ điên mới là hạng người sung sướng trên đời!
Kettering, nhà giám đốc thiên tài của phòng nghiên cứu hảng General Motors, tặng trường Antioch mỗi năm 30. Ông Hoàng xứ Galles, bây giờ là công tước Windsor đã nếm cái nùi ấy. Tôi phải làm lụng khổ nhọc mười giờ một ngày trên cánh đồng lúa và trong kho cỏ khô ở Misssouri - làm tới nỗi chỉ mong mỗi một điều là sao cho thân thể hết mỏi nhừ, hết nhức nhối mà thôi.
Một bữa kia, tôi hỏi một bạn thân là ông Harold Abbott, ở Webb City, xứ Missouri, xem ông làm thế nào mà không bao giờ thấy ông phải bận trí. Nhưng nét mặt và giọng rên rỉ kia thiệt như muốn nói "Trời ơi! Nếu ông thấu được nỗi đau đớn của tôi!". Cô nhức đầu, đau lưng, dã dượi muốn đi năm liền, không ăn uống gì hết.
Vì gia ân cho người là một dấu hiệu cao cả thì thụ ân của người khác là một dấu hiệu kém hèn". Tôi giữ chiếc còi ấy làm kỷ niệm để nhớ một người đã biết coi rẻ những chuyện lặt vặt. Cứ tiếp tục như vậy hoài.
Lần đầu họ bóp lực kế trong hoàn cảnh thông thường. Ông khoa trưởng Hawkers ở trường Đại học Columbia nói với tôi ông lấy bài ca Ngỗng mẹ sau này làm châm ngôn. Mỗi lần chỉ có một hột cát xuống thôi.
Để tránh mọi sự hiểu lầm, tôi xin giải thích: Tôi không khuyên bạn hoàn toàn bỏ ngoài tai mọi lời chỉ trích. Khi hay tin, bà nổi giận đùng đùng - và 50 năm sau, bà vẫn chưa nguôi. Nhưng ít khi hai người chịu nghe tôi.
Tôi đã đi qua hàng mấy trăm cây số rừng bốn mùa xanh tốt ở Canada mà tôi chưa thấy một cây nào bị tuyết đè nặng làm gãy hết. Duyên do? Là tại ông ưu phiền. Ông nói: "Tôi biết thế nào cũng thoát.