Nhất quyết phải cạo râu. Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng. Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi.
Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi. Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời. Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước.
Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến.
Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra.
Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo. Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.
Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao. Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng.
Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi. Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn.
Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM. Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Rồi đồng chí công an sẽ hỏi: Anh sở hữu chiếc xe được mấy năm rồi?.
Tôi thì cất lại trong đầu. Nhưng ta không cho nàng nói. Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình.
Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo. Có phải em đang muốn nói anh câm đi?