Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn. Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng. Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm.
Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới. Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi.
Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi. Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo.
Mà thản bởi vì lòng cần thản. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba.
Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.
Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác. Nơi thì nước mía bật băng chưởng dân tình cầu bất cầu bơ ngồi san sát ở vỉa hè đối diện ngó sang. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu.
Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình. Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt.
Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn.
Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm. Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó. Nhưng mà này không được bi quan.
Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy. Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng.