Kettering, nhà giám đốc thiên tài của phòng nghiên cứu hảng General Motors, tặng trường Antioch mỗi năm 30. Khi chúng ta ê chề, chịu đựng không nổi nữa, bấy giờ mới thất vọng quay về với Thượng Đế.
Tôi mệt quá, vừa đi vừa ngủ, vừa mơ màng. Tôi lại quen một người bán vé cá ngựa danh tiếng nhất ở Mỹ. Nhưng cũng tại ông tập được thói quen mỗi buổi trưa nghỉ nửa giờ tại ngay buồng giấy.
bà chủ nhà cười, ông cũng cười, và lại đưa bà ta coi thêm hình. Rồi tôi tự nhủ: "Phải thôi ngay đi! Không được ưu tư nữa. Hai người chết trong dân số gần tám triệu người!.
Nếu muốn xin được gặp mặt thì nên viết như vầy: Cách đó giúp tôi nhận xét một cách lạnh lùng, khách quan và diệt được hết những cảm xúc. Tôi đã thấy Lowell Thomas có thái độ ấy.
Nếu Einstein tự nhận rằng 100 lần thì 99 lần lầm lẫn, có lẽ ta có ít nhất cũng phải lầm 80 lần. Họ có vẻ luôn luôn cáu kỉnh, tóc họ bạc hoặc rụng, nước da họ sinh ra đủ thứ mụn, nhọt, ghẻ, lác. Như trường hợp của bà Margaret Taylor Yetes chẳng hạn, một người đàn bà nổi danh nhất trong giới Hải Quân Hoa Kỳ.
Ông không ngớt khuyên họ: "khán giả chán những lối đó rồi, họ muốn lối khác kia". Ông tàn tật 23 năm vì chứng sưng khớp xương. Người ta dạy việc tôi trong có hai ngày, mà những điều chỉ bảo đó lại càng làm cho tôi sợ hơn nữa.
Nếu không có cách nào thì tôi không thèm nghĩ đến nó nữa, quên nó đi. Bà rất điềm đạm, bình tĩnh, như không bao giờ lo lắng hết. Riêng tôi, tôi sợ tới nỗi gần như nghẹt thở, luôn miệng lẩm bẩm: "Chết rồi!.
Vì chúng tôi tuần tự theo một con đường hợp lý để tới một kết quả hữu lý. Vị bác sĩ săn sóc tôi chỉ khuyên có vài lời mà thay đổi hẳn đời tôi. "Không bao giờ tôi vào một tiệm cao lâu, một tiệm hớt tóc hoặc một cả hàng mà không nói một câu làm vui những người tôi gặp.
Một người học trò cũ của tôi, ông H. Chúng tôi bỏ ra nửa triệu Mỹ kim để mua trái dâu về đóng hộp. Thì chắc chắn như vậy rồi vì tất cả đều do ưu tư mà sinh ra!
Khi làm việc, tôi đặt một chiếc mũ màu nâu trên bàn để luôn luôn nhớ rằng thân thể phải mềm như vậy. Người tôi nói tới đây là ông Al Smith, đã giữ chức Thống đốc tiểu bang Nữu Ước trong bốn nhiệm kỳ liền, một việc không tiền khoáng hậu trong lịch sử xứ này. Lần ấy là lần thứ nhất trong đời, tôi đã có thể suy nghĩ sáng suốt và hợp lý được.