Tôi lấy ví dụ cụ thể là ngày nay phụ nữ ngày càng có vai trò cao hơn trong xã hội. Ồ, đúng rồi, quả bóng! Benny không kiềm chế được và đã phá lên cười vì cậu ta bị hai tiếng Đừng cười của Burns ám ảnh.
Shirley Povich nhà báo được giải thưởng Washington Post, cha đẻ của chương trình truyền hình Maury Povich đã nghiệm ra điều này. • Họ rất tò mò, luôn hỏi tại sao, luôn muốn biết nhiều hơn những gì bạn kể. Đặc biệt, Bob rất ghét cái cách đi đến thỏa thuận bằng những lời đe dọa, chẳng hạn như là: Nếu các ông không chấp nhận những điều chúng tôi muốn, chúng tôi sẽ cho các ông biết tay!.
Tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện vui nhỏ. Nhạy bén đặt ra những câu hỏi thú vị. Sinatra kể rằng hôm nọ đang ăn tối ở nhà hàng Chasens (ở Hollywood) thì thấy Don Rickles.
Tất cả là nhờ sự chân thật của tôi với những khán giả của mình. Phòng chật thì bảo khách ngồi gần, nhà rộng thì mời khách ngồi thưa ra. Lời thề hẹn có các vì sao chứng giám.
Hỏi về các vấn đề mà họ hoàn toàn có thể trả lời được. Làm sao họ biết điều này? Vì tôi luôn giới thiệu xuất xứ của mình với họ. Nhưng nó quan trọng đối với ta và ảnh hưởng trực tiếp đến những người ngồi nghe ta nói.
Jim trông thấy tín hiệu. Thế là trong lần đầu gặp nàng, tôi đã tự nhiên mà nói rằng: Chào cô, tôi thực sự chẳng giỏi giang gì về việc này. Hay khủng khiếp hơn là sẽ bị thu hồi giấy phép rồi dẹp luôn.
Nghe nó không được thông dụng cho lắm. Benny không hiểu gì cả: Cười cái gì chứ? Tại sao tớ phải cười? Vừa bước xuống xe tôi đã thấy tấm băng rôn khổng lồ ngay trước cửa:
Tổng thống Clinton, người mà tôi được dịp phỏng vấn trong buổi lễ kỷ niệm năm đầu tiên của nhiệm kỳ làm tổng thống ở Nhà Trắng, đã nói ý tương tự của nhiệm kỳ làm tổng thống một quốc gia. Khi nghĩ về tất cả những người ăn nói tài ba mà tôi từng có dịp được trò chuyện, tôi có thể rút ra kết luận về các bí quyết chung của họ như sau: Thật không còn lời nào để nói! Tôi hoàn toàn bị sốc và tràn trề thất vọng! Thất vọng cho khán giả của tôi, những người đã xem Mitchum là thần tượng.
• Phạm vi tầm nhìn của họ rất rộng. Ai từng trò chuyện với tôi chỉ trong vài phút đều biết ít nhất hai điều về tôi: 1/ Tôi đến từ Brooklyn, và 2/ Tôi là người Do Thái. Trong đó ông đặc biệt nhấn mạnh: Hãy hỏi những điều mà người ta thích trả lời.
Tất cả đều nhạt nhòe trong cơn bão tuyết, căng mắt ra nhìn vẫn chỉ thấy một nhóm người loanh quanh với một vật gì tròn tròn. Những người có tài ăn nói nhất là những người luôn háo hức muốn tìm hiểu về mọi việc. Trò chuyện với họ tôi không đặt nặng ấn tượng rằng mình đang trò chuyện với một người nổi tiếng.