Tôi chỉ biết rằng các cầu thủ bóng chày của chúng ta chắc chắn đã có tiến bộ rất nhiều. Nếu bàn tay bạn có một vết dơ, khán giả cũng nhìn thấy. Tôi có mặt ở đây không phải để tranh cãi về những môn thể thao khác.
Trò chuyện với Richard Nixon, bạn khỏi lo rằng không có đề tài nói hay đến lúc chẳng biết nói gì. Vậy thì tại sao tôi không được hỏi tổng thống những câu như thế? Những gì mà khán giả của tôi thắc mắc: Tôi sẽ hỏi. Bất cứ ai cũng có thể trả lời và tranh luận sau câu hỏi giả định của bạn.
Bắt đầu từ những chuyện thường nhật trong cuộc sống chứ đừng đụng đến đề tài quá hóc búa. Năm 1984, tôi đến Hội nghị của đảng Dân chủ ở San Francisco sau khi Cuomo đã trình bày xong những quan điểm chính của ông. Không may người cao nhất trong nhóm lại là người mập nhất! Chỉ anh ấy mới với tay được tới cái lỗ, và khi đang leo lên lưng chừng thì bị kẹt cứng.
Điều quan trọng là phải tìm tòi và phát huy một phong cách nói cho riêng mình. Tôi ra hiệu cho nhân viên phòng điều khiển chuẩn bị phát sóng chương trình, và nói vào micro trên bàn: Mở tín hiệu. Bạn không có tiền ư? Tôi sẽ nói miễn phí.
Chưa kể đến việc người nghe cảm thấy vô cùng nhàm chán. Bạn có những ý tưởng độc đáo về lãnh vực này hay không? Khả năng chuyên môn của bạn như thế nào? Ngoài ra, bạn còn có những mối quan tâm gì về lĩnh vực này? Vậy thì tại sao tôi không được hỏi tổng thống những câu như thế? Những gì mà khán giả của tôi thắc mắc: Tôi sẽ hỏi.
Các nhà chính trị thường có thói quen này, nhất là những lúc bắt đầu. Joe và tôi thay phiên nhau tường thuật trực tiếp trận bóng theo cách đó cho đến hết hiệp một. Ngày trước gọi dân nô lệ da đen, ngày nay phải dùng là người Mỹ gốc Phi (African American).
Một giọng nói rè rè ở đầu dây bên kia thốt lên, chậm rãi từng từ một: King hả? Boom-Boom Giorno đây. Trong chương trình của tôi thì ngược lại, tôi không bao giờ hỏi những câu mà tôi đã biết trước câu trả lời. Sau khi cơn giận dịu đi phần nào, ông nói: Tôi thích anh.
Nguy thật! Bạn có nghĩ rằng chúng ta cũng cần có trách nhiệm về điều này không? Theo bạn thì ba người còn lại ở bên dưới sẽ làm gì? Có nên kéo anh vừa cao vừa mập rơi xuống lại để lỗ thông thoáng khí hay không? Liệu bọn họ có đánh nhau để giành phần thoát hiểm trước không? Và nếu là một trong số họ thì bạn sẽ thoát hiểm bằng cách nào? Bạn thấy đấy, không việc gì phải xấu hổ, thẹn thùng hay e ngại cả! Chúng ta nên chia sẻ tâm sự của mình, thắng thắn và bộc trực, không quanh co, không giả tạo.
Có những nền tảng không bao giờ thay đổi! Ngồi nói chuyện trực tiếp với ai đó hay chat trên mạng đều là những hình thức giao tiếp giữa con người với nhau. Tôi thức dậy, dụi mắt và ngó xung quanh… Ba giây sau, tôi nhảy chồm lên, nói lắp bắp: C… á… i…gì… th… ế… n… à… y…?. Ông quan tâm đến những gì họ nói, điều mà rất ít người phỏng vấn nào làm được.
Tin tôi đi, tôi biết điều này rõ lắm. NHỮNG NGƯỜI THÀNH CÔNG LÀ NHỮNG NGƯỜI ĂN NÓI THÀNH CÔNG VÀ NGƯỢC LẠI Đến câu cuối cùng thì đám đông vỡ lẽ cười phá lên: Tôi đã bị rớt xuống dưới sàn sân khấu, quý vị đừng lo, không hề hấn chi cả.