Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm. Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét. Có phải em đang muốn nói anh câm đi?
Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất. Nhất quyết phải cạo râu. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá.
Và ta bị ức chế liên tục. Ông cụ rất phấn chấn. Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái.
Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt. Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Hoặc biết nhưng không rõ.
Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết. Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi.
Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống. Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng. Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không.
Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết. Chẳng có gì để thấy xót thương. Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm.
Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được. Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại. Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ.
Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét.
Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Hình như chưa bao giờ bạn nói mê. Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại.