Trong suốt câu chuyện tôi chỉ nói tới điều mà ông ta quan tâm tới, tôi chỉ tìm kiếm và bày tỏ cho ông ta cách đạt được ý muốn đồ thôi. Và tôi giữ lời được. Abraham Lincoln nghiệm rằng phần nhiều người ta biết an phận mà được sung sướng.
Có lẽ hôm nay tôi không thích những bài tôi đã viết hôm qua nữa. Bữa tiệc đó hỏng là lỗi tại đầu bếp chứ không tại tôi. Dù bà có lầm lỗi gì đi nữa, ông cũng không bao giờ chỉ trích bà, không bao giờ trách bà nửa lời, và nếu ai cả gan chế giễu bà thì ông chồm lên để bênh vực bà một cách chân thành dữ tợn.
Hạnh phúc của ta không do ngoại vật đem tới mà tự tâm ta phát khởi. Muốn dẫn dụ người, không phải tranh biện mà được. Nếu không được học khoa tâm lý, thì chắc tôi đã nói với ông ta rằng: "Ông không chịu trả lời thì không thể nào chúng tôi nhận tiền của ông được".
Mà nếu bạn thắng thì. Nên để cho y tự định đoạt lấy. Nguyên do sự thay đổi đó chỉ vì tôi nhờ cậy ông ta một việc, nó làm thỏa tính tự phụ của ông ta".
Có lẽ độc giả tự nhủ rằng có nhiều chỗ bà phàn nàn cũng đáng. Lincoln ôn lại tất cả những lý lẽ bênh vực đạo luật đó và những lý lẽ chống đạo luật đó; ông đọc lại hết cả những bức thư và bài báo nói về vấn đề đó, trong ấy có nhiều bài thống trách ông sao chưa phế trừ chế độ nô lệ, lại có nhiều bài khác chỉ trích ông, vì ông muốn hủy bỏ chế độ đó. Than ôi! Xã hội đầy những hạng như vậy, tham lam, hẹp hòi và ích kỷ.
Nó đã làm cho tôi bớt tự phụ, đã cho tôi một bài học tốt. , bán được máy cho một trong những nhà thương lớn nhất ở Brooklyn. Lần đầu tiên vì bất ngờ mà tôi thấy giá trị của phương pháp đó: Một bữa, tôi thăm Ngài tại Bạch Cung, tôi bày tỏ một chính sách cần phải áp dụng liền, nhưng xem ý Ngài không thuận.
Những câu trả lời "có" một khi đã phát ra rồi thì cứ theo đà đó mà tiến cũng như những viên bi da khi đã chạy theo một hướng nào rồi, phải gặp một trở lực mạnh lắm mới chịu lăn trở về hoặc đổi hướng. Ông có muốn biết tài sơn ghế của tôi không? - Trưa nay ông lại dùng cơm với tôi, tôi chỉ cho ông coi. "Các ông luôn trong một tuần lễ, lúc nào cũng mỉm cười, gặp ai cũng mỉm cười.
Một hôm, người ta đặt nó lên một chiếc ghế cao, để cho nó nấu món cháo của nó. Freud, nhà bác học Đức trứ danh về bệnh thần kinh nói rằng hai thị dục căn bản của nhân loại là tình dục và thị dục huyễn ngã. Cô làm tôi hoàn toàn thất vọng.
"Ông trả công tôi; vậy tự nhiên tôi phải làm vừa ý ông. Chưa bao giờ người ta nghe ông khen những người giúp việc ông như vậy. Trong những vấn đề quan trọng nhất.
Mày phản đối người ta mà như tát nước vào mặt người ta vậy. Đứa nhỏ khóc, la, chạy về mách má. Tôi thích nó lắm, mà lần trước ít bạn quá, không đủ làm một kíp.