Nghe nhiều rồi thấy điếc tai. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau. Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán.
Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này. Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi. Ăn xong lên giường nằm.
Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái. Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài. Định dừng viết thì lại có chuyện.
Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy. Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho. Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt.
Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn.
Mệt sao cháu còn đi chơi. Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc. Bác ta không tin đâu.
Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Nó muốn khám phá tôi. Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc.
Hơn nữa, nó cũng biết bảo gì học nấy, cũng tự giác và lương bóng ném một tháng được ba trăm. Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng. Nó như bộ mặt cái giấc mơ.
Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này. Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ. Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi.
Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần. Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi. Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra.