Đừng bảo phải là một quốc vương trên ngai vàng hay là một đại sứ của Mỹ ở Pháp mới cần thi hành triết lý đó. Tôi ra tận cửa, đón ông, vô cùng niềm nở. Rồi chúng tôi thành đôi bạn tri kỷ, kể lể tâm sự với nhau.
Hỏi họ vài câu rồi để họ mặc ý diễn thuyết. Trong lúc điểm tâm cha lại khiển trách con nữa: con đánh đổ sữa, con nuốt vội mà không nhai, con tì khuỷu tay lên bàn, con phết bơ lên bánh nhiều quá. Nhưng, bỗng nhiên, ông ta mỉm cười.
Rút cuộc, tôi xin ông ấy cho biết điều gì, ông cũng vui lòng cho biết hết". Tôi ngắt lời: "Bất kỳ lỗi lớn hay nhỏ cũng có thể đưa tới những kết quả tai hại hết. Tôi tự nhủ: "Nghĩ cho cùng, nếu mình ở vào địa vị bà ta, chắc mình cũng cảm giác như bà ta, phải ráng hiểu quan điểm của bà ta mới được".
Tôi biết một diễn giả được mọi nơi mời đến diễn thuyết. , một luật sư còn nhỏ tuổi ở Nữu Ước, mới cãi lại tòa Thượng thẩm Nữu Ước trong một vụ kiện lớn. Thất vọng, người bán xe lại hỏi ý những bạn theo học lớp giảng của tôi.
Bà ta diễn thuyết trong bốn mươi lăm phút, không nhớ gì tới những thắng cảnh bên u nữa. Andrew Carnegie, hồi nhỏ chỉ được học có 4 năm, nhưng vì sớm hiểu bí quyết đó, nên hồi bắt đầu kiếm ăn, mỗi giờ công được có 4 xu, mà tới sau này tính ra ông đã quyên vào những việc từ thiện tới ba trăm sáu mươi lăm triệu đồng. Chính lời khen đó đã mở đầu cho quãng đường rực rỡ của chàng.
Ông làm cách nào? Tất nhiên ông không nói cụt ngủn rằng ông bận việc lắm. Những kẻ đó sướng hơn chúng ta nhiều lắm. Dưới đây, tôi sẽ chép lại đoạn đầu bài diễn văn tuyệt khéo đó.
- Nhưng, tôi tiếp, ví thử chẳng may ông thình lình quy tiên, thì chắc ông cũng muốn cho số tiền ông gởi chúng tôi sẽ về một người bà con thân nhất chứ? - Chắc chắn vậy, ông ta đáp. Phương pháp ông giản dị lắm. Những lời tôi khen làm cho thầy cao lên được vài phân.
Cho nên Franklin quyết chinh phục được lòng thiện cảm của kẻ thù. Sau khi được nghe lời khen rồi, ta thấy những lời trách không khó chịu lắm. Chỉ một mình tôi chịu trách nhiệm về cuộc chiến bại này thôi".
Chúng tôi nói chuyện vui vẻ một lúc. Như vậy đỡ tốn thì giờ mà có nhiều kết quả. Rồi một hôm, muốn lên mặt với một tiểu thuyết gia, toio viết thư cho ông ta và cũng thêm hàng chữ ấy.
Tôi sẽ chứng rõ rằng. Tôi trả lời rằng người đó có lẽ không được dân chúng ủng hộ và nếu cử y có lẽ thất sách. Rồi, mùng một tháng sau, ông Doe lại nhà tôi trả tiền nhà và cho hay, sau khi hỏi ý bà Doe, ông quyết định ở lại.