Bà cất ngôi nhà ấy, yêu mến nó, trang hoàng nó bằng tất cả những bảo vật thu thập được ở châu u. Vậy thì tranh biện làm chi cho tốn công chứ? Cái đó cũng đáng kể, phải không, ông?".
Có lúc tôi muốn được làm nghề của ông. Xin bạn lấy kéo cắt những hàng tôi chép lại sau này, rồi dán vô trong nón hoặc trong gương, ở nơi nào mà mỗi buổi sáng, khi rửa mặt, bạn trông thấy liền. Trong suốt câu chuyện tôi chỉ nói tới điều mà ông ta quan tâm tới, tôi chỉ tìm kiếm và bày tỏ cho ông ta cách đạt được ý muốn đồ thôi.
(Tôi không cần biết điều ông muốn. Dưới đây, tôi sẽ chép lại đoạn đầu bài diễn văn tuyệt khéo đó. Người đó rõ ràng thiếu của xí nghiệp Detmer mười lăm mỹ kim, viết thư đòi nhiều lần mà không chịu trả, hôm đó đi xe lửa từ nhà lại hãng, nói không những không trả tiền mà từ rày không thèm mua hàng ở hãng nữa.
Phương pháp đó đối với một vị Hoàng đế còn có hiệu quả như vậy, thì bạn thử tưởng tượng đối với chúng mình đây, còn hiệu quả tới đâu. Như trường hợp của ông Eugène Wesson. Bạn đã thách đố người ta.
Khi ra về, bà khách quý nhất của tôi hỏi: "Bà có thuật gì mà người hầu tận tâm và khéo léo như vậy?". Ông ta khuyên tôi mang về bận thử một tuần nữa. 000 đồng thì nên lắm.
Cũng không phải để phàn nàn nữa, mà để giảng giải cho người bán hàng nghe, nhưng người này chưa nghe, đã ngắt ngay lời: "Chúng tôi đã bán cả ngàn bộ đồ thứ đó, mà chưa hề có ai kêu nài chi hết". Franklin khôn ngoan, khéo léo lắm, không dại dột vậy đâu. Thấy các em chơi giỡn, anh vui lắm.
Trong những sự giao thiệp về thương mãi, phương pháp của Benjamin Franklin có kết quả tốt không? Đọc chuyện sau này, bạn sẽ biết: Ông S. Tôi khiêu vũ theo một lối cổ từ hai chục năm về trước. Ông nói: "Xin ông đừng để họ in tấm hình đó nữa.
Chính nhờ phương pháp làm cho người ta "gật đầu" đó, mà ông James Emerson, thủ quỹ tại một ngân hàng, làm cho ngân hàng đó khỏi mất một thân chủ. Sau bữa, nhà kỹ nghệ nói: "Thôi nói về việc ông đi. Ngay từ hồi ít tuổi, ông đã có tài tổ chức, thấu tâm lý và chỉ huy.
Nhưng sự thay đổi lạ lùng nhất, chính là sự biến hóa của thâm tâm chị. Anh không có lỗi chi hết. Hơn nữa, trước công chúng, ông còn tuyên bố cho mọi người biết chính Tổng thống đã có sáng kiến mới mẻ ấy.
Họ hăng hái làm việc và hết ngày, họ để lại sau họ một con số "10" kếch xù và ngạo nghễ. Thành thử ông có một cuốn sổ ghi hàng ngàn tên những người ấy. Khi George Pullman và Carnegie tranh nhau độc quyền chế tạo những toa xe lửa có giường ngủ cho một công ty hỏa xa nọ, hai bên chỉ trích lẫn nhau, đua nhau hạ giá, thành thử đều không lời.