Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán.
Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở. Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi. Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình.
Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán. Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau.
Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm. Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau. Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh.
Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé. Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không.
Mà đời người thì có mấy đâu. Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán. Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách.
Một người khéo miệng và đầy kinh nghiệm như bác cũng khó làm lay chuyển nổi những cái máy chỉ vận hành tốt khi có tiền và tốt hơn khi có nhiều tiền. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người. Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy.
Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài. Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau.
Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá. Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai. Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta.
Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình. Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi. Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ.