Tôi xịt xịt xịt lên đầu. Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát. Thi thoảng vẫn bình luận vài câu.
Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó. Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm.
Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ. Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình. Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt.
Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ.
Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Cái đó phải tự do chứ ạ. Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc.
Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết.
Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi. Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Thà tát mình còn hơn.
Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt. Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức. Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang.
Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Tôi không muốn đi đâu cả. Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua.
Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Nguyên nhân thì rất khó xác định.