Thế thì nổ bố đầu còn gì. Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.
Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Cô gái bảo: Không.
Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ.
Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài. Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay. Cũng chẳng nhớ được nhiều.
Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó. Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi.
Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế. Anh ơi, cháu nó hứa với anh gì này… Ồ, được rồi. Vào ngủ tiếp đi con.
Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều. Và chưa thấy phải thay đổi. Như bình mình chẳng hạn.
Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần. Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu. Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em.
Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe.
Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn. Tôi muốn gặp ông cụ.